Đã bao giờ bạn nghe về 1 gia đình mà người đàn ông trụ cột lại "cam tâm tình nguyện" trở thành hậu phương vững chắc cho vợ con chưa? Vậy thì giữa tâm bão của những ngày hè nhàm chán, hãy cùng tôi nằm xuống sofa, cuộn tròn trong chiếc chăn ấm kia thưởng thức bộ phim tâm lý- hài kịch gia đình "ngược đời" này.
Infinitely Polar Bear(tạm dịch: Gia đình của tôi), được trình chiếu tại Liên hoan phim Sundance 2014. Sundance là lễ hội trình chiếu những bộ phim mang giàu tính nhân văn, tôn vinh giá trị cuộc sống- mảnh đất của nghệ thuật đích thực. Nơi đây không dành cho sự hào nhoáng của Hollywood, của những diễn viên tên tuổi hay bom tấn mùa hè với kỹ xảo sống động và công nghệ hiện đại. "Gia đình của tôi" được viết kịch bản và đạo diễn bởi nữ đạo diễn tài năng Maya Forbes, có lẽ vì thế mà mạch phim, màu sắc hay không khí của từng bối cảnh, lời thoại đều rất nhẹ nhàng và kỹ lưỡng, như chính những đức tính cơ bản và nguyên sơ nhất của 1 người phụ nữ.
Lấy bối cảnh nước Mỹ xuyên suốt thập niên 60 -70, mở đầu bộ phim là lời kể chuyện "gia đình tôi" của cô con gái lớn - Amelia. Cô bé kể về bố và mẹ với lời lẽ chân thực nhất, không hề giấu diếm rằng: "Vào năm 1967, bố tôi bị chẩn đoán mắc bệnh rối loạn hưng - trầm cảm. Bố đạp xe vòng quanh Cambridge với bộ râu giả, và bố đã gặp Mẹ. Mẹ tôi không quan tâm, 2 người đã kết hôn, sinh ra tôi, và em tôi - Faith".
Vào cuối những năm 60, tình hình nước Mỹ rất bất ổn vì nhiều vấn đề chính trị - xã hội, như: làn sóng phân biệt chủng tộc, chiến tranh Đông dương, tiêu biểu là chiến tranh Việt Nam, sự bùng nổ của vũ khí hạt nhân,... Điều này khiến nhiều người bị suy nhược thần kinh, bị trầm cảm.
Giai đoạn cuối thập niên 70, gia đình Amelia đã cám thấy bệnh tình của Bố không còn ổn định, bệnh ngày càng nặng hơn. Bố ẩu đả với ông sếp tại công ty và bị đuổi việc, Bố không đưa 2 chị em đến trường mà lại dắt cả 2 vào rừng hái nấm. Và thế là, bố phải vào viện điều trị, bố mẹ sống ly thân từ đó. Thời điểm này, Mẹ chính là "Phật Buddha"( 1 tay Mẹ làm tất cả mọi việc) của cả gia đình, Mẹ chăm lo cho 2 chị em, lo về bệnh tình của Bố, về công việc, về đủ mọi suy nghĩ vấn vương về tương lai, về sự nghiệp của riêng mình, của gia đình. Rồi 1 chiều mưa rả rích, Amelia đã đi bộ từ trường đến nhà trọ mà Bố đang ở(cách rất rất xa) vì nhớ Bố, nhờ vậy mà lại 1 lần nữa Bố và Mẹ lại gặp nhau, và thứ tình cảm, tình nghĩa từ xa xưa lại trở về... Vì gia cảnh hiện tại, vì các vấn đề phân biệt màu da lúc bấy giờ, Mẹ quyết định đăng kí học Thạc sĩ Quản trị kinh doanh 18 tháng với mong muốn tìm được công việc tốt hơn, và thế là, Bố "có rất nhiều việc phải làm" với 2 đứa con gái.
Một cuộc sống mới mở ra không chỉ với riêng Mẹ - đến New York để học tập. Ôi cái ngày Mẹ ra đi ấy, Bố đã chạy bộ theo xe chỉ để chỉ dẫn Mẹ đường đi sao cho đúng. Bố phải tập cuộc sống "lành mạnh hơn", đó là "không uống rượu và uống Lithium đều", công việc nội trợ và chăm lo cho 2 đứa con gái, còn Amelia và Faith, ồ 2 đứa sẽ phải làm quen với nhiều điều mới lắm đây!
Ấy thế mà Xuân - Hạ - Thu -Đông cứ thế trôi qua, cuối tuần Mẹ về với 3 Bố con 1 lần, có biết bao vui - buồn, thăng trầm trải qua khi không có Mẹ. Bố, có lẽ khá kì quặc nhưng lại làm tốt công việc nội trợ hơn bất kì người phụ nữ nào trên nước Mỹ( và có lẽ trên cả Thế giới nữa). Bạn có thể kể tên được 1 ông bố nào trên nước Mỹ thức cả đêm để may váy Flamenco cho con gái dự thi tài năng không? Hay 1 ông bố nấu ăn tuyệt vời hơn cả mẹ, đặc biệt là món pancake, 1 ông bố "tưng tửng" nhưng có khả năng gắn kết những người bạn hàng xóm với 2 chị em Amelia sau những hiểu lầm, Bố dạy 2 cô con gái những ngón võ để tự bảo vệ bản thân. Hơn hết, từ 1 đêm nào đó, Bố đã dạy cho cả 2 chị em lòng can đảm với cuộc sống này.
2 cô bé ở tuổi tiểu học, chỉ có 2 chị em che chở và bảo bọc nhau mỗi khi Mẹ bận hay Bố không được tỉnh táo. Cô chị thì giống bố, tuy bên ngoài rất mạnh mẽ vì là chị cả, nhưng mau nước mắt và mềm yếu. Cô em thì giống Mẹ từ ngoại hình cho đến tính cách, cứng rắn từ trong ra ngoài. Lại một lần nữa, tôi khâm phục đoàn làm phim vì họ kĩ đến cả từng chi tiết nhỏ nhất; cast được 2 diễn viên nhí tuyệt vời! Cô chị lớn thì giống Mark, cô em thì giống Zoe(về ngoại hình).
Thông qua nhân vật người mẹ, Maya Forbes đã "ngấm ngầm" xây dựng nên hình tượng Nữ quyền mạnh mẽ và giàu sức sống trong bối cảnh đầy rối loạn của xã hội Mỹ thời hậu chiến. Đặc biệt hơn, người mẹ da màu này cực kì ham học, thông minh, bất chấp nạn phân biệt chủng tộc đang diễn ra mạnh mẽ như mưa giông bão tố để đến với Bố, khi không ai xem Bố là "bình thường". Một mình Mẹ đứng ra gánh vác cuộc sống, chi tiêu của cả gia đình, dù trong thâm tâm, Mẹ vẫn mong mình chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, quán xuyến những công việc nội trợ thường ngày.
Nhân vật Bố được xây dựng có phần nào giống "Bố" của mọi gia đình: một chút kì quặc, 1 chút khác thường và sở thích tích trữ "đồng nát" thì ông bố nào cũng có. Bố mắc bệnh rối loạn lưỡng cực nên có nhiều lúc không thể kiểm soát cảm xúc của mình. Thế nhưng, khi phải một tay chăm sóc 2 cô con gái mà thiếu vắng Mẹ, chỉ có thể thấy đúng một lần Bố mất kiểm soát và đập bát pha bột. Ban đầu, nhân vật Bố có lẽ chỉ rõ nét nhất về khoản nội trợ, nấu nướng nhưng càng xem, càng nhận thấy Bố còn vĩ đại hơn việc chỉ là một người nội trợ. Bố giúp hàn gắn tình bạn đẹp giữa 2 cô con gái và lũ bạn hàng xóm tưởng như "xấu tính", Bố thức đến 5 giờ sáng để tự tay may cho cô con gái út chiếc váy Flamenco dự thi Tài năng và câu "Con yêu Bố" có lẽ đã nói lên được tất cả... Nhưng cũng phải đến lúc, Bố buông tay và để các con sải cánh bay giữa cuộc đời đầy bão táp. Hình ảnh Bố đứng nhìn các con tự bước đi mà không có mình bên cạnh là kết thúc còn đẹp hơn cả "Happy ending" từ những câu chuyện cổ tích.
Infinitely Polar Bear là một bộ phim gia đình - indie - hài nhẹ nhàng nhưng ý nghĩa. Nội dung đơn giản, dễ hiểu, không twist, không chiêu trò, giật gân hay sex. Đó chỉ là những thước phim retro, giản dị, khắc hoạ chân thực cuộc sống của một gia đình Mỹ đa chủng tộc, đặc biệt nhưng lại rất bình thường. Có cao trào nhưng lại được giải quyết ngay đấy, không hồi hộp thót tim hay gây ức chế cho khán giả, vì bạn ơi, đây là một bộ phim gia đình. Mà gia đình là nơi bình yên, không hề có đố kị, lừa dối hay ganh ghét. Bạn đã thấy phần nào gia đình mình, tuổi thơ mình qua Infinitely Polar Bear chưa?